dien dan fj2k
Nếu bạn là thành viên xin vui lòng đăng nhập, nếu chưa là thành
viên hãy đăng ký để tham gia diễn đàn không giới hạn.
dien dan fj2k
Nếu bạn là thành viên xin vui lòng đăng nhập, nếu chưa là thành
viên hãy đăng ký để tham gia diễn đàn không giới hạn.
dien dan fj2k
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

dien dan fj2k


 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
còn chút gì để nhớ - Page 3 Tcat_l11<b>-» Devil_nhok_x «-</b>
Top 15 - Bài gửì Sốt dẻo
còn chút gì để nhớ - Page 3 Tcat_b10còn chút gì để nhớ - Page 3 Clearcòn chút gì để nhớ - Page 3 Tcat_r10
Bài gửiNgười gửiThời gian
Vagex link 2/1/2013 còn chút gì để nhớ - Page 3 MasterWed Jan 02, 2013 9:07 pm
Vagex link 1/1/2013 còn chút gì để nhớ - Page 3 MasterTue Jan 01, 2013 7:11 pm
vagex link 30/12 còn chút gì để nhớ - Page 3 MasterSun Dec 30, 2012 9:26 am
vagex link 28/6 còn chút gì để nhớ - Page 3 MasterFri Dec 28, 2012 7:37 pm
vagexlink 26/12/2012 còn chút gì để nhớ - Page 3 MasterWed Dec 26, 2012 7:44 pm
Giấc mơ buồn còn chút gì để nhớ - Page 3 MasterFri May 28, 2010 7:13 pm
Bức tranh trong tim còn chút gì để nhớ - Page 3 MasterFri May 28, 2010 7:10 pm
I'm forbidden - TB còn chút gì để nhớ - Page 3 MasterFri May 28, 2010 7:09 pm
Wavin' flag - K'naan - World cup 2010 còn chút gì để nhớ - Page 3 MasterFri May 28, 2010 7:07 pm
11A3 ở núi Sập nè ! Mại dzô còn chút gì để nhớ - Page 3 MasterThu May 13, 2010 7:47 pm
A CON KIẾN còn chút gì để nhớ - Page 3 MasterThu May 13, 2010 7:23 pm
còn chút gì để nhớ - Page 3 Left12còn chút gì để nhớ - Page 3 Clearcòn chút gì để nhớ - Page 3 Right10


còn chút gì để nhớXem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4, 5  Next

Copy link này gửi đến cho bạn bè nha!

còn chút gì để nhớ - Page 3 EmptySun Nov 08, 2009 9:31 am
rismol
rismol
[Chuyên Nghiệp]
[Chuyên Nghiệp]
Gemini Tổng số bài gửi : 1109
Vàng rồng : 17123
Vcoin Vcoin : 1
Join date : 31/10/2009
Age : 32
Đến từ : Long Xuyen
Châm ngôn : be myself ...

còn chút gì để nhớ - Page 3 Vide

Bài gửiTiêu đề: còn chút gì để nhớ

First topic message reminder :

đây cũng là truyện của nguyên nhật ánh, những câu chuyện đi sâu vào đời sống tâm lí của tuổi mới lớn nhìu trăn trở...có khi là những nụ cười hồn nhiên tinh nghịch đáng iu, cũng có khi là những cung bậc tình cảm đầu đời bùn vui nhìu góc cạnh, nhưng cũng mang nhìu ý nghĩa, mang nhìu suy tư cho người đọc. thử xem và bạn có cảm nhận như mình ko?






còn chút gì để nhớ - Page 3 EmptySun Nov 08, 2009 10:21 am
rismol
rismol
[Chuyên Nghiệp]
[Chuyên Nghiệp]
Gemini Tổng số bài gửi : 1109
Vàng rồng : 17123
Vcoin Vcoin : 1
Join date : 31/10/2009
Age : 32
Đến từ : Long Xuyen
Châm ngôn : be myself ...

còn chút gì để nhớ - Page 3 Vide

Bài gửiTiêu đề: Re: còn chút gì để nhớ

Quỳnh liếc tôi ra ý hỏi. Không biết làm sao, tôi đành nhe răng cười. Tôi cười méo xẹo nhưng Quỳnh không đủ tinh tế để nhận ra điều đó. Cô bé ngồi xuống ghế. Tôi tưởng như Quỳnh ngồi lên trái tim tôi.

Bảo bắt đầu ba hoa, nó giới thiệu :

- Anh là Bảo, bạn của anh Chương !

Quỳnh reo lên :

- A, em biết rồi ! Anh Chương có nói về anh. Hôm trước anh với anh Chương đi sở thú chứ gì ?

Không ngờ câu chuyện lại xoay ra như vậy, tôi giật bắn người, vội đá khẽ vào chân Bảo.

Bảo chẳng biết ất giáp gì nhưng thấy tôi ra hiệu, nó gật đầu bừa :

- Ừ, đi chơi sở thú vui dễ sợ ! Hôm nào Quỳnh đi chơi với bọn anh ! Anh sẽ dẫn Quỳnh đi tàu lửa !

Cái thằng láu cá hết chỗ nói - tôi hậm hực trong bụng - đi chơi thì đi ba người mà đến khi đi tàu lửa thì nó lại cho tôi ra rìa, chỉ để Quỳnh với nó !

Quỳnh trố mắt :

- Tàu lửa ở đâu mà đi ?

- Thì ở trong sở thú chứ đâu ! Tàu lửa dành cho trẻ em đó !

Bảo pha trò khiến Quỳnh cười khúc khích.

Thấy Quỳnh cười, BḀ£o càng ba hoa bốc phét tợn. Phải thú thật là về khoa ăn nói, Bảo rất có duyên, tôi không thể nào bắt chước nổi. Suốt buổi, nó nói đủ chuyện trên trời dưới đất, chẳng đâu vào đâu, vậy mà Quỳnh cứ ngồi nghe say mê.

Còn tôi thì ngồi im thin thít bên cạnh như một người thừa, thỉnh thoảng bực dọc hừ mũi một cái, vừa như nhắc nhở vừa như ra dấu chấm hết. Nhưng thằng Bảo cứ lờ đi. Tôi giận tím gan nhưng chẳng biết làm sao.

Ðến khi Quỳnh về rồi, tôi mới cằn nhằn Bảo :

- Tới đây chơi với tao mà mày cứ ngồi nói chuyện đâu đâu !

Nó cười hì hì :

- Mày thông cảm ! Con nhỏ dễ thương quá, tao không làm sao rứt ra được !

Nó càng không rứt ra khỏi Quỳnh được thì tôi lại càng muốn rứt ra khỏi nó. Nói theo ngôn ngữ khí tượng thì bão ngoài khơi xa đang tiến về phía đất liền, gió cấp mười, cấp mười hai, nguy cấp lắm rồi ! Nếu không kịp thời ngăn chặn, giông tố ập lên đầu đến nơi.

Cái thằng Bảo mắc toi này, phải gọi nó là thằng Bão mới đúng ! Tại sao quỷ không tha ma không bắt mày đi, Bảo ơi !






còn chút gì để nhớ - Page 3 EmptySun Nov 08, 2009 10:22 am
rismol
rismol
[Chuyên Nghiệp]
[Chuyên Nghiệp]
Gemini Tổng số bài gửi : 1109
Vàng rồng : 17123
Vcoin Vcoin : 1
Join date : 31/10/2009
Age : 32
Đến từ : Long Xuyen
Châm ngôn : be myself ...

còn chút gì để nhớ - Page 3 Vide

Bài gửiTiêu đề: Re: còn chút gì để nhớ

Tôi ngăn chặn thằng Bảo bằng cách không rủ nó đến nhà chơi nữa. Nhưng dạo này nó khoái tôi đến mức tôi không rủ nó cũng tự động mò đến nhà. Có tuần nó ghé "thăm tôi" đến ba, bốn ngày liền.
Dù biết tỏng bụng dạ nó nhưng chẳng lẽ nó đến chơi, tôi lại đuổi nó về.

Cuối cùng tôi đành mặc xác nó, bụng bảo dạ : nếu Quỳnh thật sự yêu tôi thì dù Bảo có khua môi múa mép đến mấy cũng đừng hòng lay chuyển được tình cảm của Quỳnh. Còn nếu Quỳnh là người dễ dàng thay đổi thì rõ ràng cô bé không xứng đáng với tình yêu của tôi. Mà đã không xứng đáng, có gì phải tiếc, phải buồn !

Tôi tự trấn an mình như thế nhưng trong bụng vẫn cứ lo ngay ngáy. Lo nhất là thằng Bảo ngày càng tỏ ra táo tợn. Những ngày gần đây, dù biết tôi không có nhà, nó vẫn hiên ngang ghé thăm. Rồi vin vào cớ không gặp tôi, nó tót qua nhà Quỳnh, ngồi chơi cả buổi. Nó chỉ thiếu cái khoản xuống chợ ngồi bán hột vịt với Quỳnh nữa thôi.

Còn Quỳnh, chẳng hiểu cô bé tiếp Bảo là vì nó hay vì... tôi. Tôi luôn tự động viên : vì coi Bảo là bạn thân của tôi nên Quỳnh đối xử với nó niềm nở như thế, chứ nếu Bảo không phải là bạn tôi thì đừng hòng !

Nhưng vì ai thì vì, tôi vẫn cảm thấy nhói tim mỗi khi Quỳnh khen Bảo trước mặt tôi :

- Anh Bảo vui tính ghê ! Nói chuyện với ảnh tức cười muốn chết !

Tôi bình phẩm đầy ác ý :

- Thằng đó ba hoa nổi tiếng trong lớp !

Quỳnh cự nự :

- Bạn anh mà anh gọi là thằng đó !

Tôi ấp úng :

- Anh lỡ lời...

Miệng nói mà trong bụng tôi tức thằng Bảo anh ách. Chẳng biết nó giở những phù phép gì mà bây giờ Quỳnh lại bênh nó ra mặt. Tôi mới nói động đến nó một chút, Quỳnh đã bắt bẻ rồi.

Lan Anh năm nay mười bốn tuổi, học lớp tám, biết chuyện đời chút chút. Nó cảnh giác tôi :

- Em thấy anh Bảo qua chơi với chị Quỳnh hoài !

- Kệ ảnh !






còn chút gì để nhớ - Page 3 EmptySun Nov 08, 2009 10:22 am
rismol
rismol
[Chuyên Nghiệp]
[Chuyên Nghiệp]
Gemini Tổng số bài gửi : 1109
Vàng rồng : 17123
Vcoin Vcoin : 1
Join date : 31/10/2009
Age : 32
Đến từ : Long Xuyen
Châm ngôn : be myself ...

còn chút gì để nhớ - Page 3 Vide

Bài gửiTiêu đề: Re: còn chút gì để nhớ

Tôi làm bộ thản nhiên nhưng trong bụng lo sốt vó.

Trâm không nói bóng gió như Lan Anh. Mỗi lần gặp tôi, nó đều báo động trực tiếp :

- Anh coi chừng ông bạn của anh đó !

Tôi nghĩ tới nghĩ lui nát óc vẫn không biết làm sao "coi chừng" thằng Bảo. Dạo này nó đến gặp Quỳnh đâu có thèm thông qua tôi. Khổ một nỗi, ngay từ đâù tôi dại dột giấu Bảo chuyện tôi yêu Quỳnh, bây giờ nó đang "triển khai" tình cảm, lẽ nào tôi lại thô bạo phá ngang. Tôi chỉ có cách ngậm bồ hòn làm ngọt.

Nói chung, ý đồ của Bảo ai cũng biết. Chẳng hiểu Quỳnh có biết không mà cô bé vẫn tỉnh bơ giao thiệp với nó.

Tôi rất muốn biết Bảo đã nói nhừng gì với Quỳnh nhưng tôi không tài nào mở miệng hỏi Quỳnh được, dù là hỏi khéo léo đến mấy.

Còn thằng Bảo thì dù tôi không thèm hỏi, nó cứ bô bô. Mỗi ngày nó lại thông baóo một tin mới :

- Hôm nay Quỳnh cười bằng mắt với tao sáu lần !

- Tao vừa đá chân Quỳnh một cái dưới gầm bàn !

- Quỳnh hứa sẽ đi xi-nê với tao !

Chẳng hiểu những điều nó nói có thật hay không, chỉ nghe cái giọng khoe khoang trắng trợn của nó, tôi cứ muốn đấm cho nó một cú.

Mặc dù tôi vẫn tin những lời khoác lác của Bảo là bịa đặt, lòng tôi không khỏi buồn rầu. Buồn nhất là tôi không biết làm sao để kiểm tra những điều nó nói. Chẳng lẽ mỗi lần nó tới gặp Quỳnh, tôi len lén chui xuống nấp dưới gầm bàn để xem nó có đá chân Quỳnh thật không ?

Một hôm, tôi vừa ló mặt vô lớp, Bảo chạy lại vỗ vai tôi :

- Tình hình càng ngày càng sáng sủa ! Hôm qua tao mới tặng Quỳnh một bài thơ. Con nhỏ thích lắm !

- Xạo đi mày !

Tôi cố không tin nhưng Bảo chứng minh liền. Nó lật tập lấy bài thơ đưa tôi :

- Bản nháp đây nè ! Mày đọc đi !

Dù ghét cay ghét đắng bài thơ của nó, tôi cũng tò mò đọc thử.

Nó nịnh nọt Quỳnh một cách lộ liễu :

- Trúc xinh trúc mọc đầu đình
Em xinh, chỉ mỗi tên Quỳnh đã xinh !

Nó nhại ca dao để lấy lòng Quỳnh. Riêng chuyện đó đã thấy gian lận. Có ngon thì tự mình sáng tác, làm gì phải bắt chước thiên hạ.

Ở dưới, nó còn giở giọng tình tứ, đọc phát bực :

- Ai làm ai nhớ đến ai
Bài thơ ai nói với ai những lời
Thương ai tóc biếc môi cười
Tương tư ai ánh mắt ngời long lanh.






còn chút gì để nhớ - Page 3 EmptySun Nov 08, 2009 10:23 am
rismol
rismol
[Chuyên Nghiệp]
[Chuyên Nghiệp]
Gemini Tổng số bài gửi : 1109
Vàng rồng : 17123
Vcoin Vcoin : 1
Join date : 31/10/2009
Age : 32
Đến từ : Long Xuyen
Châm ngôn : be myself ...

còn chút gì để nhớ - Page 3 Vide

Bài gửiTiêu đề: Re: còn chút gì để nhớ

Ai, ai, ai ! Có ngon thì xưng tên họ đàng hoàng, làm gì phải lấp ló như ăn trộm ! Lại còn "thương" , là còn "tương tư" lăng nhăng lít nhít. Ðọc mấy câu thơ lẳng lơ của nó, tôi dằn lòng lắm mới không xé toạc tờ giấy.

Bảo chẳng nghi ngờ gì, thấy tôi đọc xong, nó hỏi :

- Hay không mày ?

Tôi bịt mũi :

- Thối hoắc !

Nó giật bài thơ trên tay tôi :

- Mày cóc có tâm hồn thi ca gì ráo ! Không bao giờ tao đưa thơ cho mày đọc nữa !

Nói xong, nó hầm hầm bỏ đi.

Còn tôi thì hầm hầm ngồi lại.

Hừ, - tôi nhủ bụng - người ta làm thơ là để nói về những cái cao siêu, rộng lớn chứ ai đời lại làm thơ để tán gái như nó. Mà lại là những câu thơ dở ẹc. Ðọc thơ nó, chắc Quỳnh sẽ ôm bụng cười bò. Ý nghĩ đó an ủi tôi rất nhiều trong buổi sáng u ám đó.

Buổi trưa tôi qua nhà Quỳnh chơi, Quỳnh đem bài thơ của Bảo ra khoe tôi :

- Anh Bảo làm tặng em bài thơ nè !

Tôi bụng bảo dạ : thơ tình của Bảo mà Quỳnh lại đưa tôi xem, chắc cô bé định bình phẩm, chê bai nó. Tôi khoái chí, giở giọng móc ngoéo :

- Hay lắm phải không ?

Không ngờ Quỳnh gật đầu :

- Ừ, hay ghê !

Tôi đứng sững như trời trồng. Phải một lát sau tôi mới định thần lại được. Hóa ra Quỳnh đem bài thơ khoe với tôi là để khen thằng Bảo.

Tôi hỏi, giọng giận dỗi :

- Vậy chắc em thích lắm ?

Tôi chưa thấy ai vô tư một cách đáng ghét như Quỳnh. Cô bé nói tỉnh khô :

- Thích chứ !

Tôi không nói thêm nửa câu, lầm lũi bỏ về.






còn chút gì để nhớ - Page 3 EmptySun Nov 08, 2009 10:24 am
rismol
rismol
[Chuyên Nghiệp]
[Chuyên Nghiệp]
Gemini Tổng số bài gửi : 1109
Vàng rồng : 17123
Vcoin Vcoin : 1
Join date : 31/10/2009
Age : 32
Đến từ : Long Xuyen
Châm ngôn : be myself ...

còn chút gì để nhớ - Page 3 Vide

Bài gửiTiêu đề: Re: còn chút gì để nhớ

Chiều đó, tôi ngồi lì trên gác, loay hoay tập làm... thơ. Tôi không thể để thằng Bảo độc quyền sử dụng "vũ khí" lợi hại này được.

Tôi học hành không đến nỗi tồi, kỳ thi cuối lớp năm ngoái, tôi xếp trên thằng Bảo cả mười bậc nhưng tôi lại không có khiếu làm thơ. Tôi từng chê bài thơ của thằng Bảo thậm tệ nhưng bây giờ, sau một hồi loay hoay vất vả, tôi rất muốn làm được những câu thơ "dở ẹc" như nó.

Gạch gạch xóa xóa một lúc, tôi cũng "sáng tác" được hai câu :

- Gởi tặng em, cô gái láng giềng
Nụ cười em có rất nhiều duyên.

Thoạt đầu, bắt chước trò nịnh nọt của thằng Bảo, tôi định viết "nụ cười em rất có duyên". Nhưng rồi thấy nó thiếu mất một chữ, tôi đành phải sửa lại là "nụ cười em có rất nhiều duyên".

Có rất nhiều duyên mà ngâm nga một hồi, tôi thấy câu thơ vô duyên dễ sợ.

Trong khi tôi đang nhẩm tới nhẩm lui trong miệng tính "sáng tác" một câu khác để thay vào thì Quỳnh đột ngột xuất hiện.

Cô bé thò đầu lên khỏi gác, cười hỏi :

- Anh đang làm gì vậy ?

Tôi vội vàng nhét "bản thảo" vào giữa cuốn tập :

- Anh đang học bài.

Nhưng tôi không đánh lừa được Quỳnh. Cô bé chỉ cuốn tập :

- Anh giấu tờ giấy gì trong đó vậy ?

Tôi nhăn nhó :

- Có gì đâu !

Quỳnh càng nghi ngờ :

- Không có gì sao anh lại giấu ? Thư ai gởi cho anh phải không ?

Tôi giật thót, vội chìa tờ giấy ra.

Ðọc xong, Quỳnh hỏi :

- Thơ của anh hả ?

Tôi gật đầu.

Quỳnh lại hỏi :

- Anh làm tặng Quỳnh phải không ?

Tôi lại gật đầu.

Tưởng Quỳnh khen tôi như khen thằng Bảo, ai dè Quỳnh nói :

- Anh đừng làm thơ nữa ! Thơ anh buồn cười quá !

Mặc dù tôi biết thơ mình chẳng ra gì nhưng nghe chính miệng Quỳnh nói ra điều đó, tôi chết lặng người.

Thấy tôi rầu rĩ, Quỳnh rủ :

- Tối nay, anh đi coi hát với em không ?

Tôi mừng rơn, quên béng mất nỗi buồn sáng tác :

- Ði.






còn chút gì để nhớ - Page 3 EmptySun Nov 08, 2009 10:24 am
rismol
rismol
[Chuyên Nghiệp]
[Chuyên Nghiệp]
Gemini Tổng số bài gửi : 1109
Vàng rồng : 17123
Vcoin Vcoin : 1
Join date : 31/10/2009
Age : 32
Đến từ : Long Xuyen
Châm ngôn : be myself ...

còn chút gì để nhớ - Page 3 Vide

Bài gửiTiêu đề: Re: còn chút gì để nhớ

Rồi sực nhớ tới thằng Bảo, tôi buột miệng hỏi :

- Hôm trước, anh Bảo dẫn em đi coi phim gì vậy ?

Quỳnh trố mắt :

- Em đi coi hát với anh bảo hồi nào ? Ai bảo anh vậy ?

Như vậy là thằng Bảo nói xạo. Chẳng thèm đánh kẻ ngã ngựa, tôi trả lời lấp lửng :

- Anh tưởng vậy thôi !

Quỳnh nhăn mặt, trách :

- Tưởng gì kỳ vậy ?

Rồi tự nhiên Quỳnh nói thêm :

- Ngoài anh ra, từ trước đến nay em chưa đi coi hát với bạn trai bao giờ !

Nói xong, không hiểu sao Quỳnh đỏ bừng mặt và chạy vụt về nhà. Còn tôi, ngồi trên gác mà tôi cứ tưởng như đang ngồi trên mây. Người tôi cứ lơ lơ lửng lửng như vậy suốt cả tuần lễ.

Kể từ bữa đó, tôi không thèm "coi chừng" thằng Bảo nữa. Tôi mặc kệ nó muốn làm gì thì làm.

Ðúng như tôi nghĩ, sau một thời gian tấn công quyết liệt thấy không ăn thua, nó tự động rút lui có trật tự. Nó than với tôi :

- Con nhỏ bề ngoài trông dễ ăn quá nhưng trái tim nó bằng sắt, mày ạ !

Tôi chọc :

- Chứ mấy bài thơ tác chiến của mày đâu rồi ?

Bảo thở dài :

- Nó khoái thơ tao nhưng lại không khoái tao, thế mới khổ !

Nghe nó nói, tôi cười hì hì. Nó trách :

- Tao đau khổ mà mày lại cười !

Tôi vờ vịt :

- Tại bộ tịch mày ngó tức cười quá !

Bảo chẳng nghi ngờ gì tôi, nó triết lý thêm mấy câu rồi tặc lưỡi bỏ đi. Cho đến lúc này, Bảo vẫn không hề biết tôi yêu Quỳnh. Nó cứ tưởng tôi "kết" Kim Dung. Mãi đến khi tôi làm mất chiếc xe đạp thì nó mới biết chuyện.






còn chút gì để nhớ - Page 3 EmptySun Nov 08, 2009 10:25 am
rismol
rismol
[Chuyên Nghiệp]
[Chuyên Nghiệp]
Gemini Tổng số bài gửi : 1109
Vàng rồng : 17123
Vcoin Vcoin : 1
Join date : 31/10/2009
Age : 32
Đến từ : Long Xuyen
Châm ngôn : be myself ...

còn chút gì để nhớ - Page 3 Vide

Bài gửiTiêu đề: Re: còn chút gì để nhớ

Tôi mất xe trong một tình huống rất đáng... mất.
Ði học về, chạy ngang qua một hiệu sách, tôi ghé vào. Ðịnh bụng vào xem lướt một cái rồi ra liền nên tôi không khóa xe. Nhưng cũng còn sót một tí cẩn thận trong người, tôi dựng xe ngay trước cửa, chính giữa thềm, để tiện "trông nom".

Tôi bước vào hiệu sách, cứ ba bước tôi ngoái đầu lại một lần. Khi lấy cuốn sách trên giá xuống cũng vậy, cứ đọc hai, ba dòng tôi lại quay đầu ra cửa dòm chừng chiếc xe. Tôi dòm chừng đến lần thứ mười thì chiếc xe biến mất.

Trưa đó, tôi đi xe lam về nhà.

Thấy tôi thả bộ từ ngoài đầu hẻm vô, Lan Anh hỏi :

- Xe anh đâu rồi ?

Tôi cười:

- Mất rồi !

Nó tròn mắt :

- Giỡn hoài ! Mất xe mà cười !

Tôi khịt mũi :

- Không cười thì biết làm gì bây giờ !

Kể từ hôm đó, tôi đi học bằng... chân.

Từ nhà tôi đến trường không xa lắm, đi bộ cũng chẳng mệt mỏi gì. Thả bộ tà tà ngoài phố, tôi lại được thưởng thức thú vui dạo mát, nhất là khi đi trên con đường đầy bóng mát chạy ngang trước cổng trường.

Nhưng khổ một nỗi, tôi đến lớp ngày nào cũng trễ.

Tới ngày thứ ba, Kim Dung hỏi :

- Làm gì đi trễ hoài vậy ?

Tôi cười :

- Tại tôi đi bộ.

Kim Dung ngạc nhiên :

- Xe ông đâu ?

Tôi thở ra :

- Mất rồi !

- Làm sao mất ?

Tôi kể lại đầu đuôi sự việc.

Nghe xong, Kim Dung gật gù :

- Mất là đáng !

Tưởng nghe tôi mất xe, nó sẽ an ủi tôi, ai dè nó phán một câu khiến tôi chưng hửng.

Ngồi học một lát, Kim Dung day sang tôi :

- Lát nữa, tôi cho ông quá giang về nhà.






còn chút gì để nhớ - Page 3 EmptySun Nov 08, 2009 10:25 am
rismol
rismol
[Chuyên Nghiệp]
[Chuyên Nghiệp]
Gemini Tổng số bài gửi : 1109
Vàng rồng : 17123
Vcoin Vcoin : 1
Join date : 31/10/2009
Age : 32
Đến từ : Long Xuyen
Châm ngôn : be myself ...

còn chút gì để nhớ - Page 3 Vide

Bài gửiTiêu đề: Re: còn chút gì để nhớ

Tôi gật đầu.

Kể từ hôm đó, ngày nào Kim Dung cũng ghé đón tôi đi học. Có bữa nó nổi hứng nghỉ học bất tử, không tới đón, tôi cũng đâm lười ở nhà luôn.

Hôm sau, tôi trách nó :

- Nghỉ học mà không báo trước, làm tôi bỏ mất một buổi !

Nó nhe răng cười :

- Vậy là ông tiến bộ được chút chút !

Tôi nổi sùng :

- Tiến bộ cái con khỉ !

Nó lại vỗ tay :

- Lần đầu tiên tôi thấy ông văng "con khỉ". Vậy là ông tiến bộ được hai chút !

Nghe nó khen, tôi giật mình ngậm miệng lại. Mở miệng, lỡ tức mình văng bậy, nó lại khen tôi "tiến bộ được ba chút" thì nguy to.

Nhưng từ hôm đó trở đi, Kim Dung không nghỉ học thêm một ngày nào nữa. Nó đón tôi đều đặn.

Mọi chuyện tưởng là êm đẹp. Không dè một hôm Trâm trách khéo tôi :

- Bộ anh muốn con Quỳnh bệnh nữa hả ?

Nghe thoáng qua, tôi biết Trâm muốn nhắc đến chuyện Kim Dung đón tôi đi học, tôi chép miệng :

- Có gì đâu !

Trâm có vẻ giận :

- Có gì hay không có gì, ai mà biết được !

Nói xong, nó bỏ đi mất, không cho tôi kịp giải thích lấy một câu.

Tôi đứng ngơ ngơ ngác ngác một hồi rồi quyết định chạy sang gặp Quỳnh.

Ðang ngồi học bài trên bàn, thấy tôi qua, Quỳnh liền quay mặt đi chỗ khác. Tôi nhẹ ngàng ngồi xuống bên cạnh và kêu khẽ :

- Quỳnh !

Quỳnh không quay mặt lại.






còn chút gì để nhớ - Page 3 EmptySun Nov 08, 2009 10:26 am
rismol
rismol
[Chuyên Nghiệp]
[Chuyên Nghiệp]
Gemini Tổng số bài gửi : 1109
Vàng rồng : 17123
Vcoin Vcoin : 1
Join date : 31/10/2009
Age : 32
Đến từ : Long Xuyen
Châm ngôn : be myself ...

còn chút gì để nhớ - Page 3 Vide

Bài gửiTiêu đề: Re: còn chút gì để nhớ

Tôi lại hỏi :

- Em giận anh hả ?

Cô bé vần ngồi im.

Thấy tình hình có vẻ gay go, tôi ngồi đực mặt ra, nghĩ kế. Nghĩ tới nghĩ lui nát óc chẳng được kế gì, tôi đành bấm bụng hỏi thẳng :

- Bộ em không thích chị Kim Dung đón anh đi học hả ?

Quỳnh gật đầu. Nhưng cô bé vẫn không ngoảnh mặt lại.

Tôi nhăn nhó :

- Chuyện đó có gì đâu ! Anh đã nói với em rồi...

- Anh nói sao ?

- Anh chỉ thân với chị Kim Dung theo... kiểu bạn bè !

Quỳnh vùng vằng :

- Bạn bè gì mà ngày nào cũng chở đi học !

Tôi chống chế :

- Thì tại anh mất xe !

- Anh mất xe sao anh Bảo không chở anh đi ? - Quỳnh bắt bẻ - Anh Bảo cũng bạn anh vậy !

- Anh Bảo nhà xa, không tiện đường. Với lại, ảnh đi xe đạp !

Quỳnh quay lại :

- Chứ còn em đi xe đạp thì sao ?

Tôi ngơ ngác :

- Sao là sao ?

Quỳnh lườm tôi :

- Em kêu anh đi chung với em, anh có đi không ?

Tôi như không tin vào tai mình. Có lý nào Quỳnh lại đưa ra một đề nghị ác liệt như vậy, mà lại nói với một giọng tỉnh khô !

- Em nói thật hay nói chơi đó ? - Tôi hỏi lại.

Quỳnh cười, mắt nheo nheo :

- Nói thật !

- Thật thì đi ! - Tôi sốt sắng.

Quỳnh nhìn thẳng vào mắt tôi :

- Vậy là anh không đi với chị Kim Dung nữa hén ?

Tôi gật đầu :

- Ừ, không đi nữa !

Tối đó, một lần nữa tôi có cảm giác mình đang ngủ trên mây, lơ lơ lửng lửng. Nhưng lần này, dù đang đắm chìm trong nỗi hân hoan choáng ngợp, tôi vẫn giật mình khi nhận ra Quỳnh chẳng hồn nhiên như tôi tưởng.






còn chút gì để nhớ - Page 3 EmptySun Nov 08, 2009 10:26 am
rismol
rismol
[Chuyên Nghiệp]
[Chuyên Nghiệp]
Gemini Tổng số bài gửi : 1109
Vàng rồng : 17123
Vcoin Vcoin : 1
Join date : 31/10/2009
Age : 32
Đến từ : Long Xuyen
Châm ngôn : be myself ...

còn chút gì để nhớ - Page 3 Vide

Bài gửiTiêu đề: Re: còn chút gì để nhớ

Không thể vừa đi học với Kim Dung lại vừa đi học với Quỳnh. Giữa hai trường hợp, tôi chọn trường hợp sau. Ðiều đó hoàn toàn dễ hiểu, bởi vì tôi yêu Quỳnh. Còn với Kim Dung, chúng tôi chỉ là bạn. Ở cạnh Kim Dung, tôi cảm thấy niềm vuị Nhưng ở bên cạnh Quỳnh, tôi cảm thấy hạnh phúc.
Niềm vui và hạnh phúc giống như hai bờ của một dòng sông, lẽ ra tôi có thể ung dung bơi thuyền ở giữa. Nhưng đằng này, Quỳnh bắt tôi phải cập một bờ, cập về phía Quỳnh.

Khi nỗi sung sướng trong lòng lắng xuống, tôi bỗng cảm thấy áy náy về quyết định của mình. Tôi có cảm giác đang phản bội lại Kim Dung, phản bội lại tình cảm chân thành của nó. Làm thế nào để giải thích với Kim Dung về mọi chuyện ? Tôi loay hoay với ý nghĩ đó suốt đêm và chỉ chợp mắt khi trời gần sáng.

Hôm sau, Kim Dung vẫn đến đón tôi như thường lệ. Lòng đầy xáo trộn, dọc đường đến trường tôi không nói một câu.

Kim Dung tỏ vẻ ngạc nhiên :

- Bữa nay ông làm sao mà á khẩu vậy ?

Tôi thở dài :

- Ngày mai trở đi, Kim Dung đừng đón tôi nữa !

Nó bĩu môi :

- Có vậy mà cũng làm mặt nghiêm ! Ông mua xe mới rồi chứ gì ?

Tôi lắc đầu.

Kim Dung nhướng mắt :

- Chứ tại sao ?

Sau một thoáng do dự, tôi cắn môi :

- Ngày mai tôi đi với Quỳnh !

- Quỳnh nào ?

Tôi đáp một cách khó khăn :

- Cô bé ở cạnh nhà.






còn chút gì để nhớ - Page 3 EmptySun Nov 08, 2009 10:27 am
rismol
rismol
[Chuyên Nghiệp]
[Chuyên Nghiệp]
Gemini Tổng số bài gửi : 1109
Vàng rồng : 17123
Vcoin Vcoin : 1
Join date : 31/10/2009
Age : 32
Đến từ : Long Xuyen
Châm ngôn : be myself ...

còn chút gì để nhớ - Page 3 Vide

Bài gửiTiêu đề: Re: còn chút gì để nhớ

Kim Dung bắt đầu hiểu ra :

- Người yêu ông, phải không ?

Tôi gật đầu và thấy mặt Kim Dung tái hẳn đi. Trong một thoáng, tôi cảm thấy một cái gì đó đang tan vỡ trong tôi.

Nhưng Kim Dung quả là một cô gái biết tự chủ. Sau một chớp mắt sững sờ, nó bình tĩnh lại ngay. Nó gật gù :

- Vậy cũng được ! Cái đó là quyền của ông !

Tôi nói với giọng của một người phạm tội :

- Kim Dung có giận tôi không ?

Nó nhún vai, đáp gọn lỏn :

- Giận !

Từ lúc đó, Kim Dung không quay sang trò chuyện với tôi nữa. Còn tôi thì không đủ can đảm để gợi chuyện.

Tới giờ ra chơi, Kim Dung bỏ về, nghỉ luôn hai tiết sau.

Trưa đó, tôi đi bộ về nhà, ngực nặng như đeo đá.

Kim Dung nghỉ học suốt một tuần. Trong thời gian đó, tôi học không vô lấy một chữ, trong lòng luôn day dứt không hiểu hành động của mình liệu có đúng không.

Ðến khi tôi đinh ninh Kim Dung bỏ học luôn, đang định ghé nhà nó thì nó lò dò tới lớp.

Thấy Kim Dung xuất hiện, tôi mừng rỡ như bắt được vàng. Một niềm vui kỳ lạ tràn ngập khắp người tôi. Tôi nhìn nó như nhìn một người thân đi xa về, lúng túng không biết nói gì.

Ấp úng một hồi, tôi hỏi một câu cực kỳ vô duyên :

- Kim Dung khỏe chứ ?

Nó liếc tôi :

- Làm gì mà không khỏe ? Bộ ông tưởng tôi sắp chết đến nơi hả ?

Tôi đỏ mặt :

- Ðâu có !

- Không có sao ông định chiều nay ghé nhà tôi ?

Tôi ngẩn người ra :

- Sao Kim Dung biết ?

Nó cười :

- Sao lại không biết ! Tính ông tôi còn lạ gì !

Tôi phục lăn :

- Kim Dung tài thật !

Nó tặc lưỡi :

- Chưa tài lắm đâu ! Nếu tài, tôi đã biết ông có người yêu rồi !

Nghe Kim Dung nhắc chuyện đó, tôi chép miệng ngó lơ chỗ khác. Thấy vậy, nó hỏi lảng :

- Mấy bữa nay ông có chép bài đầy đủ không ?

- Kim Dung mượn tập hả ?

- Ừ.






còn chút gì để nhớ - Page 3 EmptySun Nov 08, 2009 10:28 am
rismol
rismol
[Chuyên Nghiệp]
[Chuyên Nghiệp]
Gemini Tổng số bài gửi : 1109
Vàng rồng : 17123
Vcoin Vcoin : 1
Join date : 31/10/2009
Age : 32
Đến từ : Long Xuyen
Châm ngôn : be myself ...

còn chút gì để nhớ - Page 3 Vide

Bài gửiTiêu đề: Re: còn chút gì để nhớ

- Lát nữa lấy.

Lúc ra về, Kim Dung rủ tôi đi uống cà phê. Hai đứa ghé vào quán nước quen thuộc trước cổng trường.

Thấy tôi đi bộ, Kim Dung hỏi :

- Lát nữa cô Quỳnh ghé đón ông hả ?

- Không ?

- Sao vậy ?

Tôi ấp úng :

- Mấy bữa nay tôi đi học một mình.

- Sao lại đi một mình ? - Kim Dung lại hỏi.

Tôi ngồi im, không trả lời.

Kim Dung nheo mắt ngó tôi :

- Tôi nghỉ học làm ông áy náy nên ông chưa đi chung với Quỳnh chứ gì ?

Nó nói trúng phóc, tôi đành gật đầu :

- Ừ.

Kim Dung chạm khẽ vào vai tôi :

- Nếu vậy, ngày mai ông có thể đi chung với cô ta được rồi. Tôi không nghỉ học nữa đâu !

Giọng nó bỗng nhiên dịu dàng kỳ lạ, khác hẳn thường ngày. Tôi lặng lẽ nhìn ra đường. Buổi trưa, nắng chói chang trên những tàng cây điệp, in xuống mặt đất những bóng đen im sững. Thỉnh thoảng, những cơn gió nhẹ lướt qua, mơn man những nhánh cây làm rơi xuống những chiếc lá phản chiếu ánh sáng nom như những giọt nắng vàng lượn lờ trong khoảng không ngái ngủ. Tôi dõi theo những chiếc lá, lòng bồi hồi không biết Kim Dung có còn giận tôi nữa hay không.

Dường như đọc được ý nghĩ của tôi, Kim Dung bỗng nói :

- Tôi không giận ông nữa đâu ! Hành động của ông không có gì sai, chỉ có điều nó hơi đột ngột, ít ra là với tôi.

Rôì Kim Dung nói tiếp - lần đầu tiên tôi nghe nó nói bằng một giọng tâm sự :

- Ông biết không, nhà tôi chỉ có hai chị em gái. Chị tôi đang du học ở Pháp. Từ lâu, tôi thèm có một người anh trai hoặc một người em trai kinh khủng. Tôi muốn được chăm sóc một người đàn ông. Ðấy là một tình cảm tự nhiên, ông đừng hiểu lầm ! Mà đám bạn trai của tôi toàn những tên láu cá...

Tôi quay lại và bắt gặp ánh mắt của Kim Dung. Tia nhìn của tôi có lẽ làm Kim Dung tự ái. Nó lúc lắc đầu như để xua tan đi những tình cảm mềm yếu và trở lại cái giọng khinh bạc cố hữu :

- Nhưng ông đừng nghĩ là tôi yêu ông. Ðiều đó sẽ không bao giờ xảy ra hoặc nếu có xảy ra thì cũng không phải bây giờ. Lúc này tôi chỉ coi ông như một người bạn thân hoặc như một đứa em cù lần mà tôi quý mến. Dù vậy khi đứa em đó chia sẻ tình cảm với một người con gái khác, tôi vẫn cảm thấy mất mát...






còn chút gì để nhớ - Page 3 EmptySun Nov 08, 2009 10:28 am
rismol
rismol
[Chuyên Nghiệp]
[Chuyên Nghiệp]
Gemini Tổng số bài gửi : 1109
Vàng rồng : 17123
Vcoin Vcoin : 1
Join date : 31/10/2009
Age : 32
Đến từ : Long Xuyen
Châm ngôn : be myself ...

còn chút gì để nhớ - Page 3 Vide

Bài gửiTiêu đề: Re: còn chút gì để nhớ

Dù trở lại kiểu ăn nói táo bạo, cuối cùng Kim Dung vẫn không che giấu được nỗi buồn của mình. Tôi nghe Kim Dung nói, không hỏi lại, không ngắt lời và tôi hoàn toàn tin những lời tâm sự của nó. Trong tâm trạng bâng khuâng khó tả, tôi nắm lấy tay Kim Dung siết chặt và thì thầm.

- Tôi hiểu. Kim Dung đừng buồn nữa !

Nó giằng tay khỏi tay tôi, nghinh mặt nói :

- Tôi có thèm buồn ! Mà ông đừng làm bộ an ủi tôi như một ông anh tốt bụng. Ông chỉ là một đứa em khù khờ thôi ! Một đứa em , ông hiểu chưa ?

Tôi gật đầu, mặt nhăn nhó :

- Hiểu !

Chúng tôi rời khỏi quán và Kim Dung chở tôi về nhà. Lần này tôi không giành chở nữa mà lặng lẽ ngồi phía sau. Như một đứa em cù lần. Phải không, cô bạn thân mến của tôi ?






còn chút gì để nhớ - Page 3 EmptySun Nov 08, 2009 10:29 am
rismol
rismol
[Chuyên Nghiệp]
[Chuyên Nghiệp]
Gemini Tổng số bài gửi : 1109
Vàng rồng : 17123
Vcoin Vcoin : 1
Join date : 31/10/2009
Age : 32
Đến từ : Long Xuyen
Châm ngôn : be myself ...

còn chút gì để nhớ - Page 3 Vide

Bài gửiTiêu đề: Re: còn chút gì để nhớ

Thế là quan hệ giữa tôi với Quỳnh chuyển sang một thời kỳ mới. Bây giờ, ngày ngày chúng tôi đều đi học chung với nhau.
Trường Quỳnh học cách trường tôi gần một cây số. Mỗi sáng, bằng chiếc xe đạp của Quỳnh, tôi chở cô bé đến trường rồi mới quay lại lớp học. Buổi trưa tan học, tôi lại đến trường Quỳnh đón cô bé về.

Tính tôi hay thức học bài đến khuya, hôm sau thường dậy trễ. Hồi trước, đi với Kim Dung, dậy trễ cũng không sao. Xe honđda chạy vù một cái là đến nơi. Vả lại, tôi với Kim Dung học chung trường, xe chạy một mạch. Ði với Quỳnh, hai trường khác nhau, xe đạp lại chạy tà tà, dậy trễ đằng nào cũng lò mò vô lớp sau thiên hạ.

Biết thì biết vậy nhưng quen tật "ngủ nướng" lâu nay, tôi không tài nào dậy sớm được.

Sáng nào cũng vậy, trong khi Quỳnh quần aó đàng hoàng, sách vở xong xuôi thì tôi còn trùm mền ngáy khò khò trên gác, báo hại cô bé phải trèo lên gọi.

Thoạt đầu Quỳnh còn kêu khẽ :

- Anh Chương ! Dậy đi học !

Thấy không ăn thua, Quỳnh thu nắm tay đấm bình bic.h vào chân tôi :

- Dậy đi ! Trễ giờ rồi !

Tôi rụt chân lại, ngủ tiếp. Trong cơn mơ tôi thấy thằng Bảo đang cầm cái chân bàn gãy đánh vào chân tôi, miệng hô :

- Cho mày chừa cái tật chê thơ của ông !

Quỳnh đâu có biết tôi đang bị thằng Bảo ăn hiếp, cô bé cầm góc mền giật mạnh một cái. Tôi nghe lạnh khắp người liền mở choàng mắt dậy.

Thấy Quỳnh đang đứng thò đầu lên gác, mặt mày bí xị, tôi vội vàng tót xuống đất, hấp tấp chạy đi rửa mặt.






còn chút gì để nhớ - Page 3 EmptySun Nov 08, 2009 10:29 am
rismol
rismol
[Chuyên Nghiệp]
[Chuyên Nghiệp]
Gemini Tổng số bài gửi : 1109
Vàng rồng : 17123
Vcoin Vcoin : 1
Join date : 31/10/2009
Age : 32
Đến từ : Long Xuyen
Châm ngôn : be myself ...

còn chút gì để nhớ - Page 3 Vide

Bài gửiTiêu đề: Re: còn chút gì để nhớ

- Lần sau em cho anh ở nhà luôn ! - Quỳnh nói.

Tôi dắt xe ra đầu hẻm, miệng phân bua :

- Tại tối hôm qua anh thức khuya.

- Em cũng thức khuya học bài nhưng đâu có trễ như anh !

Tôi đành cười giả lả và cắm cúi đạp xe.

Khoảng một tuần sau, tôi tiến bộ được chút chút. Khi Quỳnh dắt xe ra, tôi đã xong dxuôi đâu đó. Ðến nỗi Quỳnh phải khen :

- Dạo này anh dậy đúng giờ ghê !

Tôi giở giọng nịnh nọt :

- Nhờ có em đó !

Quỳnh cười :

- Chứ gì nữa ! Em phải rèn anh từ từ mới được !

Câu nói của Quỳnh đầy ý nghĩa. Tôi sung sướng đến đỏ mặt, tim nhảy loạn cào cào.

Trong thời gian này, cuộc sống đối với tôi thật đẹp đẽ, đáng yêu. Gần như tôi và Quỳnh gặp nhau suốt ngày. Buổi sáng đi học chung. Buổi chiều tôi thường xuống chợ ngồi chơi với Quỳnh và Trâm. Buổi tối tôi qua nhà dạy mấy chị em Quỳnh học.

Những buổi trưa đón Quỳnh về, chúng tôi thường ghé uống nước ở các quán dọc đường. Quỳnh thích uống nước dừa hoặc nước chanh muối, là hai thứ trước nay tôi rất ghét. Nhưng từ lúc đó, tôi nhanh chóng thay đổi khẩu vị và lập tức liệt kê hai loại nước này vào danh mục những thức ăn uống ngon nhất trên đời. Thỉnh thoảng, chúng tôi đi ăn phở. Tôi vốn khoái phở tái. Nhưng Quỳnh lại thích phở chín. Vì lẽ đó, bỗng nhiên tôi phát hiện ra không có món ăn nào dở hơn... phở tái. Và khi phát hiện ra điều đó, tôi liền chuyển sang thích phở chín.

Thấy vậy , Quỳnh cười khúc khích :

- Anh buồn cười ghê !

Tôi cũng cười và lại nói một câu ngớ ngẩn :

- Ừ, buồn cười thật !

Dạo này, tôi thường đâm ra ngớ ngẩn như vậy. Dường như trong tình yêu, con người ta đôi khi giống trẻ con, có vẻ ngốc nghếch làm sao ! Tôi vốn khờ khạo, lại đang đắm chìm trong tình yêu nên càng tỏ ra ngốc nghếch tợn.

Tôi đi học chung với Quỳnh một tuần, tụi trong lớp biết hết. Thằng Bảo kéo tôi đi uống cà phê, khen :

- Mày khá lắm ! Công trình tao làm dở phần đầu thì mày hoàn tất phần cuối !

Nó nâng ly lên :

- Nhiệt liệt chúc mừng !

Không biết nó mừng tôi thật hay nó nói xỏ, tôi chối phắt :

- Tao với Quỳnh có gì đâu ! Chỉ là bạn thôi !






còn chút gì để nhớ - Page 3 EmptySun Nov 08, 2009 10:30 am
rismol
rismol
[Chuyên Nghiệp]
[Chuyên Nghiệp]
Gemini Tổng số bài gửi : 1109
Vàng rồng : 17123
Vcoin Vcoin : 1
Join date : 31/10/2009
Age : 32
Đến từ : Long Xuyen
Châm ngôn : be myself ...

còn chút gì để nhớ - Page 3 Vide

Bài gửiTiêu đề: Re: còn chút gì để nhớ

Nó cười :

- Bạn cái mốc xì ! Mày làm như tao là trẻ con không bằng !

Tôi khăng khăng :

- Bạn thật mà !

Nó nheo mắt :

- Mày làm gì mà chối lia vậy ? Bộ mày sợ tao giành lại hả ?

Không biết trả lời sao, tôi đành nhe răng cười hì hì.

Bảo nhún vai :

- Vậy là trước nay tao hiểu lầm mày !

Tôi giật mình :

- Hiểu lầm gì ?

- Tao tưởng mày "kết" Kim Dung.

- Không có đâu ! Hai đứa tao coi nhau như bạn !

Bảo gật gù :

- Lần này mày nói bạn thì tao tin !

Tôi yên tâm khi thấy nó không hề tỏ ra ấm ức gì về chuyện tôi với Quỳnh. Nó chỉ bình luận :

- Mày ở kế bên Quỳnh, tất nhiên lợi thế hơn tao !

Kim Dung thì không hề nhắc đến Quỳnh một tiếng nào. Tuy nhiên nó vẫn trò chuyện với tôi như thường lệ. Thỉnh thoảng, hai đứa tôi vẫn đi chơi với nhau thân mật và vui vẻ. Nét buồn thoáng qua hôm nào ở Kim Dung giấu nó ở đâu đó trong lòng, tôi không tài nào biết được. Dù sao, tôi cũng thầm cảm ơn nó.

Trong khi tụi bạn tôi chẳng để ý gì mấy đến chuyện tình cảm của tôi thì đám bạn của Quỳnh nhao nhao ngó phát ghét. Mỗi lần tôi đến đón Quỳnh, nguyên một đám đứng túm tụm lại với nhau, chỉ chỉ chỏ chỏ khiến tôi ngượng chín người.

Một hôm, tôi hỏi Quỳnh :

- Tụi bạn em chỉ chỏ gì anh vậy ?

Quỳnh cười :

- Tụi nó nói anh là bồ em.

Tôi hồi hộp :

- Em trả lời sao ?

Tôi hy vọng đây là dịp để Quỳnh chính thức thừa nhận mối quan hệ tình cảm giữa hai đứa mà từ trước đến nay cả tôi lẫn Quỳnh chưa ai dám lên tiếng trước.






còn chút gì để nhớ - Page 3 EmptySun Nov 08, 2009 10:30 am
rismol
rismol
[Chuyên Nghiệp]
[Chuyên Nghiệp]
Gemini Tổng số bài gửi : 1109
Vàng rồng : 17123
Vcoin Vcoin : 1
Join date : 31/10/2009
Age : 32
Đến từ : Long Xuyen
Châm ngôn : be myself ...

còn chút gì để nhớ - Page 3 Vide

Bài gửiTiêu đề: Re: còn chút gì để nhớ

Ai dè Quỳnh làm tôi cụt hứng :

- Em bảo anh là anh nuôi của em !

Tôi thở một hơi dài thườn thượt, chân đạp xe hết muốn nổi. Cái vai "anh nuôi" chết tiệt đó trước đây tôi đã một mực từ chối và quyết tâm quên bẵng nó đi, không dè bây giờ Quỳnh lại đem ra gán ghép cho tôi. Anh nuôi với chẳng anh nuôi ! Tôi lầm bầm trong bụng và nóng tiết gắt lên :

- Thà anh chết còn hơn là làm anh nuôi của em !

Quỳnh ngạc nhiên :

- Sao kỳ vậy ?

Nghe Quỳnh hỏi, tôi ngớ người ra, không biết làm sao giải thích cho cô bé hiểu những điều ngoắt ngoéo bên trong. Nghĩ ngợi một hồi, tôi đáp lấp lửng :

- Bởi vì làm anh nuôi thì đâu có làm... cái khác được !

Quỳnh cười khúc khích :

- Anh nói gì mà khó hiểu quá trời !

Tôi nói "dễ hiểu quá trời" vậy mà Quỳnh kêu khó hiểu. Thiệt ngốc ! Hay là Quỳnh giả bộ cũng nên !

_________________






còn chút gì để nhớ - Page 3 EmptySun Nov 08, 2009 10:31 am
rismol
rismol
[Chuyên Nghiệp]
[Chuyên Nghiệp]
Gemini Tổng số bài gửi : 1109
Vàng rồng : 17123
Vcoin Vcoin : 1
Join date : 31/10/2009
Age : 32
Đến từ : Long Xuyen
Châm ngôn : be myself ...

còn chút gì để nhớ - Page 3 Vide

Bài gửiTiêu đề: Re: còn chút gì để nhớ

Nhưng dù Quỳnh có giả bộ hay không thì chuyện của tôi và Quỳnh vẫn diễn tiến ngày càng thuận lợi, dù cái điều khó nói nhất vẫn chưa ai nói với ai. Nhưng tôi nghĩ, so với mối quan hệ gần gũi và sâu đậm trên thực tế thì cái điều kia không có gì quan trọng. Nó sẽ được nói ra vào thời điểm thích hợp và cần thiết nhất.
Ðầu năm thứ ba, tôi mua một chiếc xe mới, vì vậy tôi không còn chở Quỳnh đi học nữa. Tuy nhiên điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến mối tình của tôi. Hằng ngày, tôi vẫn đạp xe chạy bên cạnh Quỳnh, đưa cô bé đến trường. Buổi trưa, chúng tôi lại chạy xe song song bên nhau trên đường về.

Lúc này Quỳnh đã là cô nữ sinh lớp mười hai, trông chẳng còn bé bỏng như lần đầu tôi gặp. Quỳnh trở nên đẹp hơn, quyến rũ hơn và cô bé bắt đầu ý thức được điều đó và tô điểm cho nó bằng những cử chỉ duyên dáng bất ngờ. Mặc dù quen nhau đã lâu , mỗi lần trông thấy Quỳnh lắc đầu hất mớ tóc qua vai một cách nghịch ngợm hoặc cắn ngón tay trên miệng để che giấu một sự bối rối nào đó, tôi vẫn cảm thấy bồi hồi khó tả.

Trâm sau khi thi vào trường đại học y khoa không đậu, ở nhà phụ với mẹ trong việc buôn bán. Nó chẳng có vẻ gì buồn bã về chuyện nghỉ học. Nó bảo tôi :

- Hình như cái số tôi là số thất học. Lúc trước, khi ba tôi đi tù, tôi bỏ học mất mấy năm. Bây giờ, vừa ngấp nghé vô đại học, đã rớt bịch như mít rụng.

Tôi an ủi nó :

- Thi rớt thì sang năm thi lại, lo gì !

Trâm chép miệng :

- Năm nay học hành đàng hoàng còn thi không đậu, nói gì năm tới ! Có khi số tôi hạp với chuyện bán chác hơn học hành !

Tôi cười :

- Số gì lại số buôn bán !

Trâm hất mặt :

- Tôi nói thiệt đó ! Còn như anh là số học hành. Mà anh phải ráng học gấp đôi người khác kìa !






còn chút gì để nhớ - Page 3 EmptySun Nov 08, 2009 10:31 am
rismol
rismol
[Chuyên Nghiệp]
[Chuyên Nghiệp]
Gemini Tổng số bài gửi : 1109
Vàng rồng : 17123
Vcoin Vcoin : 1
Join date : 31/10/2009
Age : 32
Đến từ : Long Xuyen
Châm ngôn : be myself ...

còn chút gì để nhớ - Page 3 Vide

Bài gửiTiêu đề: Re: còn chút gì để nhớ

Nó làm tôi đâm ra thắc mắc :

- Tại sao tôi phải ráng gấp đôi người khác ?

Trâm nháy mắt, vẻ tinh quái :

- Chứ gì nữa ! Mẹ tôi chẳng bảo đợi anh ra trường rồi mới tính chuyện con Quỳnh là gì !

Tôi đớ người. Câu chuyện trao đổi giữa dì tôi và bác Tám gái tưởng là chuyện bí mật giữa hai người lớn với nhau, ai dè Trâm lại biết.

Trong khi tôi đang lúng túng đứng đực mặt ra đó thì Trâm cười hì hì :

- Làm gì mà anh ngơ ngơ ngẩn ngẩn như người mất hồn vậy ? Ðể tôi vô kêu mẹ tôi ra nói chuyện với anh !

Tôi hoảng hồn chưa kịp lên tiếng thì nó chạy tọt vô nhà.

Không biết nó nói thật hay nói chơi nhưng nghe vậy, tôi vội vàng co giò vọt mất. Quỷ thật !

Dạo này tôi nhận được thư mẹ tôi khá thường xuyên. Mẹ tôi tỏ ý lo lắng cho ba tôi vì tình hình chiến sự ở miền Trung ngày càng ác liệt.

Tôi đọc thư, thấy mẹ tôi lo tôi cũng lo. Nhưng vì chiến tranh thì ở xa, còn Sài Gòn quanh năm yên tĩnh, lại có Quỳnh bên cạnh nên tôi mải lo học và lo... yêu nên chẳng mấy chốc quên khuấy mất nỗi lo kia.

Tuy vậy, dù không để ý tôi vẫn nhận thấy chung qunah xảy ra một số hiện tượng khác thường. Như ở bên nhà bác Tám thỉnh thoảng lại xuất hiện những người lạ mặt. Họ đến và đi đều lặng lẽ.

Ngẫu nhiên gặp, tôi hỏi thì bác Tám gái bảo đó là những người bà con ở dưới quê lên chơi. Nghe vậy, tôi chẳng nghi ngờ gì mặc dù tôi thấy họ chẳng giống chút nào với chú Sáu và cậu Chí của Quỳnh, những người thường xuyên lên Sài Gòn.

Một hôm, tôi ra ngoài đầu hẻm mua thuốc lá thì bỗng có một người đàn ông đứng tuổi bước lại bắt chuyện với tôi. Tôi chẳng biết người này là ai nhưng thấy ông ta hỏi chuyện thân mật, tôi cũng trả lời tử tế.

Nói chuyện vòng vo một hồi, hỏi thăm hết người này đến người khác, ông ta bắt qua hỏi thăm gia đình Quỳnh. Ông ta khen bác Tám là người vui vẻ, giao du rộng, rồi hỏi tôi dạo này nhà bác Tám có khách khứa nhiều không. Thấy ông ta hỏi han lung tung, tôi đâm chột dạ, liền chối phắt :

- Bác Tám đi làm suốt ngày chẳng thấy trong nhà có khách bao giờ. Chỉ có mấy đứa nhỏ.

Tối đó, tôi kể lại với bác Tám trai. Bác vỗ vai tôi, khen :

- Cháu khá lắm ! Mai mốt có ai hỏi, cháu cứ trả lời như vậy !






còn chút gì để nhớ - Page 3 EmptySun Nov 08, 2009 10:32 am
rismol
rismol
[Chuyên Nghiệp]
[Chuyên Nghiệp]
Gemini Tổng số bài gửi : 1109
Vàng rồng : 17123
Vcoin Vcoin : 1
Join date : 31/10/2009
Age : 32
Đến từ : Long Xuyen
Châm ngôn : be myself ...

còn chút gì để nhớ - Page 3 Vide

Bài gửiTiêu đề: Re: còn chút gì để nhớ

Tới lúc đó, tối mới đoán ra người kia là cảnh sát chìm.

Quỳnh ngồi bên cạnh mỉm cười và nhìn tôi bằng ánh mắt long lanh trìu mến.

Bác Tám khen, tôi khoái một, Quỳnh nhìn tôi như vậy, tôi khoái gấp trăm lần.

Tôi mong có ai tiếp tục tới dọ hỏi, tôi sẽ "khá lắm" thêm vài lần nữa để được Quỳnh nhìn tôi âu yếm. Nhưng lần này, tôi chờ hoài mà chẳng thấy ma nào xuất hiện.






còn chút gì để nhớ - Page 3 EmptySun Nov 08, 2009 10:33 am
rismol
rismol
[Chuyên Nghiệp]
[Chuyên Nghiệp]
Gemini Tổng số bài gửi : 1109
Vàng rồng : 17123
Vcoin Vcoin : 1
Join date : 31/10/2009
Age : 32
Đến từ : Long Xuyen
Châm ngôn : be myself ...

còn chút gì để nhớ - Page 3 Vide

Bài gửiTiêu đề: Re: còn chút gì để nhớ

Sau Tết, Quân Giải Phóng gây áp lực mạnh. Báo chí và ra đdi-ô hầu như ngày nào cũng đưa tin về tình hình chiến sự. Trong vòng hai tuần lễ, Pleiku, Buôn Mê Thuột, Kontum và Quảng Trị bị thất thủ. Người Sài Gòn trước nay vốn xa lạ với bom đạn đã băt' đầu cảm thấy hơi thở nóng hổi của chiến tranh thổi tới sau gáy mình.
Ðám sinh viên miền Trung lo sốt vó, nhất là những đứa có người thân tham gia quân đội. Tôi không biết tình trạng gia đình ngoài đó ra sao, nhất là khi quê tôi bị thất thủ mười ngày sau đó.

Trong những ngày này, Sài Gòn đông nghẹt những người từ miền Trung chạy vào. Tôi có gặp một số người quen ngoài quê nhưng họ chẳng biết gì về tình hình gia đình tôi.

Trong khi đó, gia đình bác Tám tỏ ra rất bình tĩnh. Cả dì dượng tôi cũng vậy. Ðiều đó khiến tôi an tâm được phần nào.

Lúc này, các trường học vẫn hoạt động bình thường. Nhưng chúng tôi đến lớp để chơi hơn là để học. Các thầy cô ngồi trên bục giảng bình luận thời sự thay vì giảng bài. Một số tỏ ra lo lắng rụt rè. Một số phấn khởi ra mặt, chửi Mỹ và chính quyền công khai.

Học trò đứa nào muốn nghe thì ngồi trong lớp, đứa nào muốn đi chơi thì tót ra ngoài.

Kim Dung hỏi tôi :

- Ông có biết tin gì về gia đình không ?

Tôi buồn bã lắc đầu.

- Con` ở nhà Kim Dung thì sao ? - Tôi hỏi lại.

Nó nhún vai :

- Ông già sợ xanh mặt, đang chuẩn bị vù !

- Vù đi đâu ?

- Ra nước ngoài.

Tôi thắc thỏm :

- Kim Dung có đi không ?

Nó lại nhún vai :

- Chưa biết ! Vui đi, buồn ở !

Nó tùy hứng kiểu đó, tôi chẳng biết nó đi hay nó ở. Trong thâm tâm, tôi không muốn Kim Dung đi. Tôi không muốn xa một người bạn tuyệt vời như nó.






còn chút gì để nhớ - Page 3 EmptySun Nov 08, 2009 10:33 am
rismol
rismol
[Chuyên Nghiệp]
[Chuyên Nghiệp]
Gemini Tổng số bài gửi : 1109
Vàng rồng : 17123
Vcoin Vcoin : 1
Join date : 31/10/2009
Age : 32
Đến từ : Long Xuyen
Châm ngôn : be myself ...

còn chút gì để nhớ - Page 3 Vide

Bài gửiTiêu đề: Re: còn chút gì để nhớ

Ngoài nỗi lo mất Kim Dung, tôi còn một nỗi lo khác. Từ ngày đứt liên lạc với gia đình, tôi bị đứt luôn cả nguồn cung cấp tài chính. Trước đây, tiền cơm và tiền tiêu vặt hằng tháng mẹ tôi đều gửi vô. Bây giờ, mọi thứ tôi phải tự xoay xở lấy. Dì tôi chẳng hỏi han gì đến chuyện tiền nong nhưng thấy gia đình dì chẳng sung túc gì, tôi chẳng muốn tạo thêm gánh nặng cho dì.

Tôi kêu thằng Bảo tới nhà, hai đứa chở sách đi bán ngoài chợ sách cũ ở đường Công Lý. Tủ sách của tôi có đến gần ngàn cuốn, tôi gom góp mua trong mấy năm nay. Tôi lựa một số cuốn giá trị tặng cho Quỳnh và Lan Anh, còn bao nhiêu tôi và thằng Bảo đem bán ráo.

Sợ dì tôi ngăn cản, tôi đợi dì đi làm rồi mới đem sách ra khỏi nhà.

Buổi tối nghe Lan Anh méc, dì tôi kêu tôi rầy. Tôi cười hì hì và hôm sau lại tiếp tục chở sách đi bán.

Tôi tặng sách cho Quỳnh, Quỳnh thích lắm. Cô bé để sách trong một ngăn tủ riêng, khóa kỹ.

Trâm biết, liền chạy qua gặp tôi, can :

- Anh đừng bán sách nữa ! Uổng lắm !

Tôi cười :

- Thì mai mốt mình mua lại, lo gì !

Tự nhiên, nó nắm tay tôi, nói :

- Ngày mai anh qua ăn cơm với tôi và con Quỳnh cho vui !

Ðang nói chuyện sách bỗng nhiên nóquẹo sang chuyện cơm khiến tôi giật nảy người. Có lẽ Trâm đã đoán ra lý do bán sách của tôi. Nghĩ vậy, tôi sượng sùng đáp :

- Ðể coi ! Nếu rảnh thì tôi qua !

Nói xong, tôi vội vàng lảng đi chỗ khác.

Trong vòng bốn ngày đầu tháng tư, Qui Nhơn, Nha Trang, Ðà Lạt liên tiếp lọt vào tay quân giải phóng. Sài Gòn lúc này chỉ còn biết ngồi chờ số phận của mình.

Một hôm, đang ngồi trong lớp, chúng tôi bỗng nghe tiếng "ầm ầm" vọng tới. Cả bọn dáo dác dòm ra cửa...

- Lựu đạn ! - Một đứa nói.

- Lựu đạn làm gì nổ lớn vậy ! Chắc là bom ! - Một đứa khác nhận định.

- Bom đâu mà bom !

- Bom mà ! Tao nghe có tiếng máy bay.

Cả bọn nhao nhao xúm vào tranh cãi.

Sau đó nghe đài, chúng tôi mới biết là Nguyễn Thành Trung ném bom dinh Ðộc Lập.

Kể từ hôm đó, trường tôi giống như cái chợ. Ðứa nào muốn đến thì đến , không muốn thì ở nhà. Một vài giáo sư không còn thấy xuất hiện ở trường, chẳng biết đi đâu. Sinh viên dần dần bỏ lớp. Sự tan rã bắt đầu.

Tôi, Bảo và Kim Dung thuộc vào số sinh viên vẫn còn lui tới trường thường xuyên. Sự biến động trong thời gian gần đây tự nhiên gắn ba đứa tôi lại với nhau, mặc dù trước nay Kim Dung không ưa Bảo.

Ba đứa tôi đến trường chủ yếu là kéo nhau đi uống cà phê và ngồi tán dóc để giết thì giờ. Uống cà phê đã, chẳng biết làm gì, chúng tôi đạp xe chạy lang thang trên phố. Chạy mỏi cẳng, chúng tôi lại tấp vào quán cà phê. Rồi lại đạp xe đi. Trong một tâm trạng chờ đợi mơ hồ.






còn chút gì để nhớ - Page 3 EmptySun Nov 08, 2009 10:34 am
rismol
rismol
[Chuyên Nghiệp]
[Chuyên Nghiệp]
Gemini Tổng số bài gửi : 1109
Vàng rồng : 17123
Vcoin Vcoin : 1
Join date : 31/10/2009
Age : 32
Đến từ : Long Xuyen
Châm ngôn : be myself ...

còn chút gì để nhớ - Page 3 Vide

Bài gửiTiêu đề: Re: còn chút gì để nhớ

Ngày giải phóng Sài Gòn, dì tôi không cho tôi ra đường, sợ đạn lạc. Tôi, Lan Anh và mấy chị em Quỳnh chạy ra trước đầu hẻm, đứng coi. Những bộ đồ lính đủ các binh chủng, nón sắt, giày botteđe-saut vứt lăn lóc đầy đường. Những chiếc xe jeep cắm cờ đỏ sao vàng chở đầy bộ đội chạy vút qua trước cặp mắt tò mò của dân chúng. Ðây đó vẳng lại những tiếng hò reo, không biết từ phía nào và vì lý do gì.
Thằng Tạo chạy ra đường lượm một cái nón sắt đem úp xuống làm ghế ngồi. Chị Kim nạt một tiếng, nó hoảng hồn vứt cái nón trở ra ngoài đường với vẻ tiếc rẻ.

Ðứng coi một lát, chúng tôi kéo trở vào nhà. Trong tâm trạng phấn khởi, mấy chị em Quỳnh cười nói luôn miệng, bàn luận linh tinh đủ thứ.

Tôi chẳng vui mà cũng chẳng buồn, trong bụng cứ mong chóng được về quê gặp lại gia đình quyến thuộc.

Thấy tôi lộ vẻ lo lắng, bồn chồn, Trâm hiểu ngay tâm trạng tôi. Nó trấn an :

- Anh đừng lo ! Vài bữa nữa thế nào cũng có xe ra ngoài Trung !

Trong khi chờ dịp về quê, tôi ra trụ sở khóm phụ giúp bác Tám trai. Bác bây giờ là chủ tịch khóm. Bác nhờ tôi chép một danh sách dài dằng dặc từ những tờ khai gia đình. Suốt ngày, tôi ngồi lì một chỗ chép mỏi cả tay.

Rồi thấy tôi viết chữ đẹp, bác giao tôi mấy hộp sơn đỏ và cây cọ, kêu tôi đi kẻ khẩu hiệu. Thoạt đầu, tôi kẻ trên các bức vách của trụ sở khóm. Sau đó, thấy sơn còn nhiều, tôi ngứa tay vác cọ đi kẻ tùm lum. Ði rảo ngoài đường, thấy bức tường nào trống trống là tôi phết cho một lô khẩu hiệu. Thấy vậy, bác Tám khen tôi nhiệt tình cách mạng.

Tôi "làm cách mạng" được một tuần thì có một người quen giới thiệu tôi với một chiếc xe tải sắp sửa đi Huế. Thế là tôi chào dì dượng, từ biệt gia đình bác Tám, khăn gói lên đường.






còn chút gì để nhớ - Page 3 EmptySun Nov 08, 2009 10:34 am
rismol
rismol
[Chuyên Nghiệp]
[Chuyên Nghiệp]
Gemini Tổng số bài gửi : 1109
Vàng rồng : 17123
Vcoin Vcoin : 1
Join date : 31/10/2009
Age : 32
Đến từ : Long Xuyen
Châm ngôn : be myself ...

còn chút gì để nhớ - Page 3 Vide

Bài gửiTiêu đề: Re: còn chút gì để nhớ

Lúc tôi bước chân ra, Lan Anh níu tay tôi, dặn :

- Anh về thăm quê rồi nhớ trở vào với em nghen !

Trâm cũng dặn dò y như vậy.

Quỳnh không nói gì hết, cô bé chỉ mỉm cười nhìn tôi. Tôi thấy mắt Quỳnh đo đỏ. Ðối với tôi, ánh mắt ấy có ý nghĩa sâu xa hơn tất cả những lời dặn dò.

Chiếc xe tải tôi đi đầy nghẹt người, già trẻ lớn bé đủ cả. Thoạt đầu, tôi ngồi trong thùng xe bít bùng phía sau nhưng rồi chen chúc một hồi, tôi cảm thấy khó thở liền leo lên mui xe. Mui xe cũng đầy ắp người nhưng ở ngoài trời, thoáng gió, dù sao cũng thoải mái hơn.

Xe chạy suốt đêm không nghỉ. Trên mui xe, ai buồn ngủ thì ngồi vô giữa, những người ngồi chung quanh dăng tay che chắn, canh giữ, không để ngã xuống đường. Lát sau, mọi người lại đổi chỗ cho nhau.

Khác hẳn sự lành lặn may mắn của Sài Gòn, dọc đường miền Trung đầy rẫy những dấu vết chiến tranh. Những bức tường lỗ chỗ dấu đạn, những ngôi nhà đổ sập, những cột khói âm ỉ trải dọc đường đi. Ðây đó trên những cánh đồng, trong những khu rừng cao su bạt ngàn, vô số những loại xe quân giới nằm vương vãi, chỏng chơ, hàng hàng lớp lớp.

Chiều tối hôm sau, tôi về đến nhà.

Thấy tôi xuất hiện, mấy đứa em tôi kêu lên mừng rỡ. Còn mẹ tôi thì ôm chặt lấy tôi, mừng mừng tủi tủi.

Nhìn quanh, thấy gia đình đông đủ, tôi nhẹ hẳn người. Nỗi lo lắng nặng nề bao lâu nay lập tức tan biến. Ba tôi cũng có mặt ở nhà. Hỏi ra mới biết ông về nhà gần hai tháng nay sau khi đơn vị của ông bị đánh tan tác trên mặt trận Tây Nguyên.






còn chút gì để nhớ - Page 3 EmptySun Nov 08, 2009 10:35 am
rismol
rismol
[Chuyên Nghiệp]
[Chuyên Nghiệp]
Gemini Tổng số bài gửi : 1109
Vàng rồng : 17123
Vcoin Vcoin : 1
Join date : 31/10/2009
Age : 32
Đến từ : Long Xuyen
Châm ngôn : be myself ...

còn chút gì để nhớ - Page 3 Vide

Bài gửiTiêu đề: Re: còn chút gì để nhớ

Tôi ở chơi với gia đình và đi loanh quanh thăm bà con, hàng xóm chừng được một tuần thì ba mẹ tôi giục tôi vào lại Sài Gòn. Ba tôi nói :

- Con vào trong đó sớm để coi nhà trường có thông baó gì không. Ở nhà mọi chuyện đã có mẹ con lo. Con nên chú tâm học hành, đừng nghĩ ngợi gì nhiều !

Lúc này, ba tôi đã nhận được giấy gọi đi học tập cải tạo. Tôi tính đợi cho ba tôi đi rồi tôi mới đi nhưng ba tôi không chịu. Ông sợ tôi vô trễ, lỡ gặp chuyện gì trục trặc, nhà trường không nhận.

Thế là tôi khăn gói trở vô Sài Gòn, nhanh hơn dự tính.

Hôm tôi vào, mọi người xúm lại hỏi han rối rít. Nghe gia đình tôi và bà con họ hàng đều bình yên, ai nấy đều mừng.

Lan Anh đi tò tò theo tôi, hỏi :

- Anh vô đây đi học tiếp thật chứ ?

Tôi cốc nó một cái :

- Không thật thì anh trở vô đây làm gì !

Nó xoa đầu :

- Em sợ anh vô thu dọn đồ đạc về luôn !

Tôi cười :

- Nếu về luôn thì anh đã về rồi ! Anh có đồ đạc gì đâu mà dọn !

- Có chứ sao không ! Ở bên nhà bác Tám đó !

Tôi trố mắt :

- Anh có gởi đồ đạc gì bên bác Tám đâu !

Lan Anh không đáp mà đứng cười hí hí. Tôi bất giác hiểu ra nó muốn nói đến Quỳnh. Người yêu của tôi mà nó dám kêu là đồ đạc, cái con quỷ con này ! Tôi định cốc nó một cái thì nó đã bỏ chạy mất.

Tối đó, tôi rủ Trâm, Quỳnh và Lan Anh đi ăn bánh cuốn. Nhưng Quỳnh kêu bận, không đi.

Trâm ngó Quỳnh, nói :

- Ảnh ở ngoài quê mới vô, đi chơi với ảnh cho vui !

Nhưng Quỳnh vẫn lắc đầu :

- Tối nay , em có việc phải ở nhà !

Khi nói câu đó , Quỳnh nhìn tôi mỉm cười ra ý xin lỗi.

Không có Quỳnh, buổi đi chơi mất hết hứng thú. Tôi ăn chẳng thấy ngon và trò chuyện với Trâm và Lan Anh một cách lơ đãng.

Cho đến khi ra về, tôi vẫn còn băn khoăn, day dứt về thái độ của Quỳnh và tối đó tôi mang theo cả nỗi buồn mênh mông vào trong giấc ngủ.






còn chút gì để nhớ - Page 3 Empty
Sponsored content


còn chút gì để nhớ - Page 3 Vide

Bài gửiTiêu đề: Re: còn chút gì để nhớ






Theo bạn, chủ đề này được mấy sao:
Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang

còn chút gì để nhớ

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 3 trong tổng số 5 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4, 5  Next

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
dien dan fj2k :: --==(¯`'•.¸ TRUYỆN ¸.•'´¯)==-- :: Truyện chữ, truyện dài, tiểu thuyết-
Thế Giới FJ2K http://fj2k.Tk
Design By
Fantomat
Múi giờ GMT. Hiện tại là 11:11 PM
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất